.-| | Teen.Hn | |-.
teenhn.tk chào mừng các bạn đến với diễn đàn hãy đăng kí để có những giây phút vui vẻ tại diễn đàn
.-| | Teen.Hn | |-.
teenhn.tk chào mừng các bạn đến với diễn đàn hãy đăng kí để có những giây phút vui vẻ tại diễn đàn
.-| | Teen.Hn | |-.
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

.-| | Teen.Hn | |-.

xin chào các bạn trẻ của teenhn
 
Trang Chínhthông báoGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu
hiện tại hệ thống login của diễn đàn bị lỗi nên có 1 số người kô login đc hoặc login chục lần mới vào đc vậy ai kô login đc liên hệ trực tiếp admin...pr0.knjght...
Top posters
Siêu Nhân KeiLy
Thiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcap 
Chuột Bóng Đêm
Thiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcap 
Admin
Thiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcap 
sjr0no1
Thiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcap 
KeiLy Trần
Thiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcap 
ngoclazzy
Thiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcap 
huyanh_th
Thiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcap 
Phó Chủ Tịch Hôi Đồng QT
Thiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcap 
Béo
Thiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcap 
CuC_Tác
Thiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcapThiên Sứ mùa đông I_vote_rcap 
Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm
May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  
CalendarCalendar

 

 Thiên Sứ mùa đông

Go down 
Tác giảThông điệp
Siêu Nhân KeiLy
Phó Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị
Phó Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị
Siêu Nhân KeiLy


Tổng số bài gửi : 255
Points : 5157364
Reputation : 0
Join date : 20/03/2010
Age : 33
Đến từ : Hạnh phúc hay nỗi đau đi đến tận cùng cũng chỉ là nước mắt

Thiên Sứ mùa đông Empty
Bài gửiTiêu đề: Thiên Sứ mùa đông   Thiên Sứ mùa đông I_icon_minitimeTue Mar 30, 2010 12:39 am

. Lớp ồn ào như cái chợ vỡ bởi những tiếng cười, tiếng vỗ tay. Tuy không phải cả lớp cùng nói, nhưng cũng đủ diếc tai. Đó là nhóm " mọt sách " hay còn gọi là nhóm " kính cận" đang " ăn mừng" suông cho người đứng đầu nhóm mình, lớp trưởng Nhất Vũ _ người vừa mang lại vinh quang cho trường cho lớp khi giành giải nhất cuộc thi quí của chương trình " Đường lên đỉnh Ôlimpia". Quá sung sướng và tự hào, bọn mọt sách hét váng lên, cười nói như thể một nửa lớp còn lại là số O vậy.

Mặc dù bị coi thường như vậy, nhưng số còn lại cũng chẳng coi đó là ghê gớm. Các cô chiêu, cậu ấm nghịch ngợm coi trời bằng vung cũng không ngồi yên. Chúng đập bàn, hát rền rĩ, có đứa còn hứng chí lắc người như đang ở sàn nhảy. Một khung cảnh hết sức sinh động đang xảy ra ở một lớp được coi là " quả trứng vàng" đầy tự hào của cả trường...

_ Này... này... xem con bé Lan Anh kìa. Nó cười như thể việc thằng Vũ giành giải nhất là đương nhiên vậy? Xí... làm như là người khác... ham lắm đấy!

Vừa bình luận, Kiều Thảo vừa đá lông nheo với hai con bạn ngồi bên cạnh. Cả hai cũng liếc mắt theo... nhếch môi cười thầm. Ai chẳng biết " sự thân thiết" của lớp phó học tập với lớp trưởng cơ chứ? Biểu hiện như vậy là thách thức các đối thủ còn lại rồi. Thật không ra làm sao cả!

_ Đành rằng nó cũng thuộc hàng xinh... ấy, tất nhiên sao bằng tụi mình. Nhưng công khai quá... ghét!

_ Ừ... Mà liên quan gì mày hả Kiều Thảo?

Kiều Thảo đánh mắt nhìn đi nơi khác để tránh sự tò mò thái quá của bạn. Tình cờ ánh mắt cô chạm phải khuôn mặt lãnh đạm của Hải Nghi. Con bé đang ngồi nghe phôn, mắt lim dim, tay nhịp nhịp trên bàn, còn chân thì rung nhè nhẹ. Nhìn nó là người ta thấy ngay một sự thách thức ngấm ngầm, nhưng chẳng dám động chạm đến. Vì quả thực, bó có thèm quan tâm đến ai đâu? Ngay cả khi lúc này đây, tiếng ồn ào cũng chẳng thế làm nó chú ý. Thật lạ lùng quá sức!

_ Ê... đừng lảng tránh chứ? _ Mai Đông kều tay Thảo làm cô giật mình. Nhìn về phía đông đang tụ tập quanh Lan Anh và Vũ, Thảo khẽ thở dài. Đó là một thế giới khác, dù có cố gắng Thảo cũng chẳng theernaof thích nghi được. Cô nhận ra điều này từ lâu, và chỉ biết đứng xa ngắm nhìn như thể đó là một báu vật của người khác. Nhóm của cô, toàn những đứa cái gì cũng biết , duy nhất một chuyện mù tịt đó là việc học. Có lẽ đến bây giờ cũng không thể cứu vãn được nữa, cô chẳng thể nào tách ra được khỏi nhóm này để đến với nhóm kia...

_ Nếu muốn... chỉ cần cố lên tí thôi!_ Phương Hoa nhếch môi_ Cam đoan chàng Vũ sẽ giang rộng cánh tay đón" kẻ lầm đường lạc lối" đấy!

_ Thôi đi con khỉ!_ Mai Đông vờ cáu_ Nó làm sao xa được nhóm ta?
Phương Hoa lặng thinh. Từ lâu, Hoa biết tính ý của Thảo và không lấy làm hài lòng. Cô cho đó là thái độ hai lòng, đứng núi này trông núi nọ. KHi đã chơi , phải chơi hất mình, và quan trọng la fphair trung thành với nhau!
Thảo hơi cúi xuống, cố xua đuổi tiếng ầm ĩ xung quanh ra khỏi đầu. và cả cái ý nghĩ muốn rời bỏ vị trí hiện tại này nữa...

_ Dĩ nhiên là thế! _ Kiều Thảo đập tay xuống bàn làm cái phôn của Hải Nghi nảy lên một cái và rơi " cạch" xuông. Cả ba chợt im lặng khi Hải Nghi mở mắt. Chiếc phôn vẫn chạy...

_ May quá... con Nghi mà bị mất hứng là... chết. A`, tao vừa thấy một bộ váy cực " hot" trong shop Hoa Minh
đấy... Tuyệt lắm!

Mai Đông có vẻ chú ý. Con bé toan kêu Thảo tả sơ qua thì Thảo đã lanh miệng chuyển đề tài:

_ Chúng mày biết chơi Hội không?

_ Hội hè gì? _ Phương Hoa làu bàu.

_ Là một trò kiểu như là... Mấy đứa tụi mình cùng góp tiền lần lượt cho một người. Ví dụ như tháng này tụi mày mỗi đứa đưa tao 100000 chẳng hạn, rồi tháng sau đến lượt con Hoa nhận được như thế. Chúng ta sẽ góp được nhiều tiền để dùng vào một việc có ích thay vì mỗi tháng chỉ được 100000 thôi. Thấy hay không?
Nhìn vẻ mặt... ngây thơ của Thảo, Hoa vũng đứng dậy, đập nhẹ vào đầu con bé:

_ Để mày mua được bộ váy kia hả? Sao tháng này không phải là tao?

_ Ê... ê...

Để tránh những cái củng đầu của Hoa và Đông, Thảo lé người rất nhanh về phía Nghi. Và vì quá đà, cô đã xô ngã NGhi từ trên ghế xuống nền nhà trong cái nhìn sững sờ của mọi người. Cùng với đó là tiếng rơi khô khốc của chiếc phôn... Mọi con mắt nhìn xuống. Nghi ngã ngửa cả người, đầu thì thằng Nam đỡ từ phía bàn bên kia.
Mất mấy giây. Thảo mới có thể cùng Nam đỡ Nghi dậy, miệng lắp bắp:

_ Tao... tao... xin lỗi... có sao kh

_ Tao.. tao ... xin lỗi. Có sao không?

Thảo, Đông, Hoa đưa mắt nhìn chiếc phôn... giờ chỉ là một cục gạch! Mấy thằng con trai xúm lại hỏi thăm. Thắng Nam xuýt xoa:

_ Chắc Nghi đau lắm... Sao lại ngồi nguy hiểm thế? Còn chiếc phôn kia nữa... chắc hỏng rồi. Để mai Nam mang đến cho NGhi một chiếc khác nhé?

_ Cám ơn, Nghi không sao! _ Nghi lạnh lẽo nhìn Nam_ Nghi có thể sửa được, không cần cái của Nam.
Nam cụt hứng, đứng lăng xăng một chút rồi rút lui. Cuối cùng chỉ còn lại bốn đứa, Nghi mới lừ mắt nhìn. Thảo xoa xoa cánh tay Nghi, cười cầu hòa:

_ Tao lỡ... người, không ngờ mạnh tay thế... Còn cái phôn , lấy tạm của tao được không?
Nghi lướt nhìn khuôn mặt lo lắng của bạn, rồi nhìn xuống chiếc phôn. Nó nằm im, dù có ấn mọi nút. Nghi phát cáu:

_ Tiếc gì cái phôn... tiếc là tao đang nghe dở cái đĩa hay ấy. Làm sao lấy ra?

_ Đĩa gì? _ Mai Đông tỏ ra quan tâm_ Tao có thể mua tặng mày mà?

_ KHông nhớ tên!

Phương Hoa phì cười. Nghi là thế! Con bé chẳng quan tâm đến cái gì và cũng chẳng cái gì chui được vào đầu nó cả. Lúc đầu mới tiếp xúc, ai cũng thấy bực nhưng sau thì không thể bực được Nghi. Con bé quên một cách vô tư, chứ không cố ý. Không coi thường mà cũng chẳng coi trọng ai cả!

_ Chỉ còn một cách thôi!

Ngoài sức tưởng tượng của ba đưa, Nghi cầm chiếc phôn lên và quăng thật mạnh nó xuống nền nhà. Cả lớp lại được phen giật mình nhìn lại. Nghi ngồi cạnh chiếc phôn giờ đã méo mó, mỉm cười thật tươi:

_ Thấy chưa? Chiếc phôn đã chịu nhả cái đĩa của tao ra rối!

_ ĐÚng là... ngốc!

Phương Mai bĩu môi quay lên, con bé liền chạm phải ánh mắt của Lan Anh. Như đồng cảm, cả hai cùng nhún vai. Chẳng gì thì Hải Nghi cũng là " Phó tướng" của nhóm " Siêu quậy", ham chơi hơn ham học. Đến năm nay là năm thứ ba, cả lớp đã chứng kiến đủ tất cả các trò ngông của Nghi... toàn là những trò không ngờ! Chẳng hiểu có thằng con trai nào chịu nổi con bé không nữa...

Cho cuốn vở cuối cùng vào ba lô, Nghi bình thản đi ra khỏi lớp, bỏ mặc ba đứa bạn đang buồn thiu đứng trông theo. Ba đứa biết khi Nghi không muốn là có nghĩa đừng đi theo, đừng kỳ kèo. Con bé mà giận thì có mà trời... can! Được cái tính Nghi ít giận, không làm nó hài lòng nhưng ít ai làm mất lòng nó...

Nghi cho xe len qua đám đông ở cổng trường, suýt nữa thì đâm vào chiếc xe đạp phía trước nếu như không kịp phanh lại. Hơi bực mình, Nghi bấm còi. Hai người phía trước quay lại, Nghi nhận ra ánh mắt khó chịu của Lan Anh. Còn Vũ thì vẫn bình thản cho xe nhích lên một chút.

Chờ mãi mới thoát được, Nghi tăng ga phóng vút đi. Phía sau để lại những vệt mờ của làn khói mỏng cùng một ánh mắt dịu dàng... Đã rất nhiều lần, vì vội vã, vì thờ ơ, Nghi đã để rơi mất những ánh mắt dịu dàng cho mình. Cô quanh quẩn tìm kiếm, lúc xa lúc gần và tự trách mình bạc phận... Từ xa xưa lắm, Nghi chỉ thấy cái nhìn trách nhiệm, cái nhìn lạnh lẽo hoặc những cái nhìn xót thương... Buồn phiền mãi cũng chẳng ích chi!

_ Cô chủ đã về!

Khẽ gật đầu đáp lại lời chào của cô người làm, Nghi đi thẳng lên lầu. Mệt mỏi đáp người xuống giường, Nghi nghĩ tới một giấc ngủ thật dài từ giờ đến tối. Chiều nay chẳng có tiết học thêm nào...

_ Bà bảo cô về thì dọn cơm cô ăn, không được để cô ăn... linh tinh!

_ Mẹ tôi đâu? _ NGhi ngước lên hỏi cho có lệ, dù đã rất rõ câu trả lời.

_ Dạ... bà ăn cơm khách rồi!

Vùi đầu vào gối, Nghi nhếch môi cười khan. Hầu như là ăn tiệc, ăn cơm khách suốt cả ngày, đến nỗi hôm nào không đi ăn như vậy là mẹ cô buồn não hẳn. Bà cứ cho đó là công việc mà không hề biết rằng, cái công việc đó đã trở thành thói quen, biến bà thành một người mẹ chỉ còn trên danh nghĩa... Nghi đã bị bỏ rơi, thật sự bị bỏ rơi rồi ạ!

_ Tôi không đói... Chị xuống đi, không cần lo cho tôi đâu!

_ Dạ.

Nhoài người bật dàn máy, Nghi thoáng thấy cơn buồn ngủ ập xuống mi mắt. Phải ngủ đã chứ! Cả đêm hôm qua cô đâu có ngủ được gì... sức lực dường như tiêu tan đâu sạch...? Tiếng nhạc du dương, mềm mại đưa Nghi vào giấc ngủ không mộng mị. Giá cuộc đời cũng dịu dàng, nhẹ như khúc nhạc này thì hay biết mấy! Cô bé Nghi sẽ chẳng phải khóc hàng đêm vì sự lạnh lùng thờ ơ của bố... Nghi cũng không phải bịt chặt tai để tránh tiếng cãi vã phóng bên... và cũng sẽ chẳng có một Nghi... ngày hôm nay!

2. Ngồi ăn cơm cùng mẹ mà Vũ không thể tập trung được. Cậu không để ý lắm đến lời kể ríu rít cùng giọng cười hài hước của mẹ, ý nghĩ cậu quẩn quanh với việc sẽ bắt đầu ôn tập như thế nào cho hiệu quả. Cuộc thi mà cậu tham gia không phải thử sức người thi trong một lĩnh vực mà đòi hỏi phải toàn diện, không phải chỉ là những kiến thức sách vở mà còn cả những kiến thức xã hội nóng bỏng nhất. Những thắng lợi đầu tiên không thể
không nhắc đến, nhưng cũng không thể nhìn nó mà tự hào...

_ Bà Hà cứ khen con mãi. Nào là con giỏi, con thông minh, bình tĩnh. Bà ấy còn kêu nếu bà ấy thì đã run cầm cập lên rồi. Trời! Bà ấy làm sao mà thi được? Này... này... con sao thế?

_ Dạ... không sao đâu ạ!

Bà Vân hơi nhíu mày. Nhìn Vũ chẳng thấy nó vui chút nào. Lúc nào cũng bình thản, tự tại... giống hệt bố nó! Nghĩ đến chồng bà lại thêm ngao ngán. Công việc bận rộn... nuốt trọn con người ông, khiến ông về nhà cứ như khách! Được cái ông biết quan tâm vợ con, nên Vũ mới nên người như bây giờ. Nó là niềm tự hào nhất trong cuộc đời của bà và ông!

_ Con đang nghĩ về kế hoạch ôn tập!_ Vũ lên tiếng_ Mấy người bạn cùng thi với con toàn người giỏi cả... Con thật sự không muốn bị thua kém!

Nở một nụ cười động viên con, bà Vân đứng dậy. Cô người làm liền đến bên hỏi bà có cần gì thêm. Bà Vân xua tay, quay về phía con, đùa yêu:

_ Đối với mẹ, con luôn là nhất rồi! Chỉ cần con lên kế hoạch ăn uống cho thật... oách là con thắng đấy!

_ Vâng! COn sẽ làm theo cách của mẹ nếu đây là một cuộc thi đấu võ tay đôi!
Khẽ xỉ nhẹ trán con, Bà Vân bật cười. Tính dí dỏm khi cần thiết làm cho nó thêm hoàn hảo hơn với những tố chất sẵn có. Đúng là trời thương bà khi ban tặng món quà vô giá này... Nhìn nó cười thế này... bà yêu biết bao!

_ Chiều nay con có học không?

_ Dạ không, nhưng con phải sang nhà Phong. Có gì không mẹ?

_ Mẹ nghĩ con nên cho mình một giấc ngủ thoải mái xem? _ Bà Vân khẽ vuốt tóc con khi đứng đắng sau thành ghế mà Vũ đang ngồi. Nếu Vũ đứng, bà chẳng thể nào vuốt tóc nó dễ dàng như thế này được.
Hơi nghiêng đầu sang một bên để nhìn rõ mẹ hơn, Vũ làm như đang suy nghĩ lắm. Được một lát, cậu gật đầu, trịnh trọng nói:

_ Con xin tuân lệnh... mẫu hậu!

_Tốt! Đúng là đứa con ngoan!

Cả hai mẹ con cũng cười. Trong một thoáng, Vũ như quên hết mọi lo lắng, mọi suy nghĩ , mệt mỏi. Cậu cảm thấy dạt dào tình yêu thương ở khắp mọi nơi. Gia đình là một điểm tựa vững chắ và lớn lao trong cuộc đời cậu. Một người cha tài giỏi, chính trực, một người mẹ dịu hiền, nhân hậu... hai tấm gương lớn, hai ngọn đèn lớn để soi mình, để cậu luôn vững vàng bước lên phía trước. Chính vì thế, cậu sẽ phải không ngừng phấn đấu và nỗ lực để làm sao cho xứng đáng là một người con tốt...

Nằm nghĩ miên man mọi chuyện, Vũ không ngờ cuối cùng suy nghĩ của mình lại tập trung vào chuyện sáng nay. Gương mặt bình thản và nụ cười vô tư của Nghi khiến cậu day dứt. Nghi sống mà như không tồn tại. Một kiểu sống bảng lảng, mơ hồ, bất cần như thếlaij là của một cô gí nhỏ nhắn mong manh dường ấy! Cậu muốn giúp đỡ, muồn gần gũi mà chẳng thể nào có cơ hội. Gần ba năm trời, kể từ ngày cậu nhìn thấy Nghi, khoảng cách vẫn xa xôi, vẫn xa lạ... Vũ chỉ biết đứng xa mà nhìn chẳng thế làm gì... kể cả khi Nghi ngã như thế! Cú ngã của Nghi làm Vũ đứng tim, thế mà Nghi vẫn tỉnh bơ như không... Thật vừa giận vừa thương đến nhói lòng!

_ Vũ... Vũ...

_ Ơ... Hả?

Vũ lồm cồm ngồi dậy, chưa hết ngạc nhiên khi Phong đứng cười bên cạnh.

_ Chờ mãi mà chẳng thấy mày đến! Tao lo cho cái hẹn của tao quá mà... Dậy nhanh còn đi với tao.

Vũ ra khỏi giường, chậm chạp đi vào nhà vệ sinh. Phong vui vẻ huýt sáo trước gương. Lẽ ra cậu ta sẽ giận Vũ vì sai hẹn nhưng vì hôm nay là một ngày khá đặc biệt, cậu ta bỏ qua mọi cái để... lấy hên. Phong đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào cuộc hẹn gặp chiều nay...

_ Xem tao mặc thế này được không?

Phong hỏi khi thấy Vũ đã tươi tỉnh đi ra. Vũ mỉm cười. Phong vận bộ đồ trái ngược hoàn toàn với phong cách hàng ngày. Chiếc áo len cổ lọ màu nâu đỏ cùng với quần bò màu xám đá, bên ngoài khoắc chiếc áo dạ ngắn màu đen.Vuốt vuốt mái tóc hơi ngắn của mình, Phong phân bua:

_ Con bé... nề nếp lắm!

_ Sao mày biêt?

_ Ờ thì... qua chát. Cách nó nói, cách nó từ chối lời mời của tao bao nhiêu lần rồi. Chắc nó là con bé chăm ngoan, hiến lành! Nếu nó nhìn thấy tao quần áo híp hốp thường ngày thì coi như... out liền!
Phong vừa nói xong thì Vũ cũng chuẩn bị đâu ra đấy. Cũng giống như Phong, Vũ mặc áo len cổ lọ và quần jean màu xám, áo dạ dài màu ghi. Thấy vậy, Phong nhún vai tỏ vẻ hài lòng:

_ Thế này thì con bé sẽ... đổ thôi! Không những tao mà bạn tao cũng hết sức ấn tượng thế này! Đi thôi! KHỏi lấy xe của mày, đi xe tao cho nhanh!

Thực ra thì Vũ cũng chẳng muốn đi nhưng vì Phong nài nỉ quá. Hắn nói đây là cơ hội làm quen ngàn vàng với một cô gái xinh đẹp. Xem qua Webcam đã thấy xinh rồi thì chắc chắn ngoài đời phải là tuyệt thế giai nhân. Bỏ qua thì thật không đáng mặt... nam nhi. Vũ không hiểu nổi vì sao Phong lại mê mẩn thú chát chít linh tinh đó được. Lên mạng là hắn cắm đầu nói chuyện phiếm, hoặc giả như không có ai lý thú thì lại mê mẩn chơi game, chơi đế chế. cái máy tính của hắn chỉ còn mỗi chức năng ấy thôi thì phải!

_ Chon chỗ này đi... Mình đến sớm 15 phút đấy!

Chỗ mà Phong chọn hết sức nên thơ. Nó không quá sáng mà cúng không quá mờ ảo. KHông khí trầm lắng tự nhiên giữa một buổi chiều đông se lạnh rất hợp với bản nhạc không lời nhẹ nhàng vang lên trong quán. Vũ hơi cười khi thấy Phong nhấp nhổm trên ghế. Phong không phải là kiểu người của chờ đợi. Hắn luôn thích đúng giờ và làm gì cũng nhanh chóng. Cuộc hẹn hôm nay đúng là một sự phá cách bất ngờ. Tự nhiên Vũ thấy hơi tò mò về cô gái sắp gặp. Chắc cô ta phải có một nét gì đó đặc biệt thì mới làm Phong... " siêu vẹo" thế này chứ?

_ Xin lỗi... có phải bạn là Phong?

Vũ ngẩng lên, vừa cười vừa lắc đầu với cô gái khá xinh vừa xuất hiện. Phong bật đứng dậy, cười tươi như hoa hàm tiếu:

_ Mình mới là Phong... Bạn là...

_ Mình là MInh Anh đây... Mình có đến muộn không?

Phong vội lắc đầu, chờ cho MInh Anh ngồi xuống thì mới hởi Vũ và cô bạn dùng gì.

_ Đây là...?

Phong quay sang Vũ, nhiết tình giới thiệu:

_ Bạn mình, rất thân đấy! Tên là NHất Vũ.

_ Chào bạn! _ Vũ mỉm cười_ Rất vui được biết bạn... giống như cách nói của người NHật!

Minh Anh cười dịu dàng, vừa đón lấy li nước từ tay bồi bàn, vừa nói:

_ Nghe PHong nhắc đến Vũ nhiều rồi... Vũ còn học rất giỏi nữa đúng không?

Liếc mắt nhìn Phong, thấy cậu ta cười vô tội, Vũ chỉ còn biết... nén tiếng thở dài. Rõ ràng là MInh Anh đã biết quá nhiều về Vũ qua Phong...

Dù thế nào đi chăng nữa thì buổi gặp gỡ cũng được coi là thành công. cả hai bên đều cảm thấy hài lòng về nhau. Những câu chuyện... xảy ra theo đúng cách, đúng tiến độ , có nghĩa là không quá xa cách mà cũng không quá gân gũi. MInh Anh khéo léo trong giao tiếp, dịu dàng trong hành động và thực sự... khiến cho trái tim chàng Phong ... đập rổn rảng. Trên đường về, Phong cứ huyến thuyến mãi về những câu chuyện của hai đứa từ lúc quen nhau đến bây giờ. Và cậu ta còn to giọng khẳng định:

_ Chỉ có MInh Anh là ... nhất! Tớ chưa gặp và biết ai hơn Minh Anh cả... A`, ngoại trừ một người...
Hơi nhướng người lên để nghe cho rõ, Vũ hỏi lại ngạc nhiên:

_ Ai Vậy?

Vừa lúc xe dừng lại trước cổng nhà Phong, cậu ta nhún vai:

_ Đừng làm bộ làm tịch, cậu biết là ai mà?

Bấm chuông cổng xong, Vũ quay lại nhìn Phong, thấy rõ sự châm chọc khôi hài của bạn.

_ Ai giả nghèo giả khổ hàng ngày đi xe đạp đến trường, không dám dùng di động? Ai hả?

_ Ai? _ Vũ hỏi lại dù trong lòng hơi haong mang_ Chẳng lẽ mày đang nói tao à?
Phong bật cười:

_ Còn không? Tao biết hết... Mày làm thế để con bé ấy tưởng mày cùng cảnh ngộ chứ gì? Chuyện còn hay hơn của tao nữa!

Đến lúc này thì Vũ thấy buồn cười thật sự. Cậu phá lên cười ngặt nghẽo vì sự tưởng tượng quá mức ấy. Phong tròn mắt:

_ KHông đúng sao?

_ Chẳng đúng... chẳng đúng tạo nào! Mày làm tao chết cười đấy!

Vừa lúc có người ra mở cổng. Phong làm thinh đẩy xe vào nhà, còn Vũ vẫn không thôi cười.

_ Cậu Vũ có gì vui mà cười mãi thế? _ Chị Nhài, người làm nhà Phong ngạc nhiên hỏi.
Vũ xua tay, chạy đuổi theo Phong ở hiên nhà. Phong tỏ ra giận dỗi vì ý kiến của mình bị cười nhạo. Cậu quạu
quọ:

_ Chị Nhài cho 1 lon pepsi đi!

_ Sao 1 lon thôi ạ? Còn cậu Vũ?

Vũ thôi cười, ngồi xuống sa lông và nháy mắt với Nhài:

_ Chị cho em một lon Cô ca cô la... Phong đang... tức em mà!

_ Ai? _Phong nhướng mày_ Tao chỉ không hài lòng khi mày cười như thế thôi.

_Ờ... Vậy lỗi tại tao! Đáng lẽ tao nên kiếm chế...

_ Thế... buồn cười lắm sao?

Vũ lại suýt bật cười, nhưng thấy mặt Phong sắp cáu lên là cậu im bặt. Vũ húng hắng giọng

_ Cũng không nhiều lắm. Nhưng sao mày lại nghĩ thế?
Phong nhận lon nước từ tay Nhài, rồi bật nắp tu ựng mấy hớp. Cậu ta cười đắc ý:

_ Lũ bạn cũ ai mà chẳng nghĩ thế...

_ Chết thật!_ Vũ xoa đầu_ Chỉ tại tao thích đi xe đạp ... giống như một môn thể thao . Với lại, mình còn học sinh, phô trương chưa cần thiết!

Phong bĩu môi không tin. Cậu ta búng tay, ngồi hẳn dậy:

_ tao thấy con bé đó rồi. Khá xinh, nhất là lúc cười. Mày cũng có mắt nhìn người đấy.
Vũ lặng thinh, Phong được đà lấn tới:

_ mày thấy tao hay chưa? Không cùng trường mà biết tất những lúc hai đứa mày đi chơi...

_ KHông, làm gì có!

_ Thì đi về khi tan học. Hôm nào chả vậy? Đúng không?

Tu một hơi lon nước, Vũ cười nhẹ. cậu không ngờ rằng vì cùng đường nên đi chung cho vui của cậu và Lan Anh đã trở thành một sự hiểu lầm. Đến thằng bạn thân còn nghĩ thế thì những người khác sẽ nghĩ sao?

_ Đó chỉ là một cô bạn cùng lớp, chẳng có gì đặc biêt!
Vẻ nghiêm túc của Vũ làm Phong chựng lại. Vì quá thân nhau, quá hiểu nhau nên Phong biết lúc nào Vũ nói thật. Những suy đoán trước đây của cậu đở sụp trước một câu chân thật của Vũ.... Thật đáng ngạc nhiên!

_ Có thể mày không có gì đặc biệt, nhưng... con bé đó chắc có! Ngày xưa, gân fheets ocn gái lớp mình thích mày cơ mà.

_ Hai việc ddso không liên quan nhau!_ Vũ nhún vai_ Thôi, tối rồi, đưa tao về đi.
Phong vươn vai đứng dậy, đề nghị:

_ Ở lại đây tối nay nhé? Mai tao đưa mày đi học rồi đón về? vả lại mẹ tao muốn làm cơm đãi mày. Mẹ tao sẽ tặng mày quà đấy. Sướng nhé?

Dĩ nhiên là Vũ không thể từ chối là lời đề nghị... hấp dần ấy được. Hai đứa thân nhau và được cả hai nhà coi như con cái. Mẹ Phong cũng như mẹ Vũ mà, ai lại làm bố mẹ phiền lòng bao giờ?

Thế là tối hôm đó, Vũ ở lại nhà Phong, vui vẻ tới tận sáng, mới ngủ. Hầu như cả hai chỉ ngồi chơi điện tử và tranh cãi om xòm. Gần khuya Phong mới chịu thua và vào mạng... chát đêm. Vũ ngồi bên cạnh quan sát bạn, không tò mò, không ý kiến. Cậu mung lung tự hỏi, giờ này Nghi đang làm gì? Một giấc ngủ dài hay còn quậy phá tưng bừng trong đêm?
Về Đầu Trang Go down
 
Thiên Sứ mùa đông
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Tớ sẽ ở vậy suốt đời nếu ấy ko đồng ý đấy!
» Thiên thần trong truyện tranh ... Cũ mà vẫn hay

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
.-| | Teen.Hn | |-. :: Your first category :: Your first forum :: Truyện Đọc :: Truyện dài-
Chuyển đến